1. Các bạn trẻ, may mắn, phúc phần nhất của 1 đời người chính là cơ hội được trao. Cơ hội không tự đến, mà phải chủ động tạo ra. Nếu chưa bao giờ hiến máu, hãy hiến (3 ngày sau khi hiến đừng vận động mạnh như đá bóng hay tập gym, sau đó sẽ bình thường trở lại), hiến máu rất tốt cho cơ thể mình và tạo mình có 1 profile tốt với vũ trụ. Máu bị siêu vi B không hiến được thì mình đi hiến tạng hoặc hào sảng phóng khoáng, tới cơ thể mình không tiếc thì mọi thứ với mình sẽ nhẹ nhàng hơn. Người ích kỷ sẽ luôn đau khổ, vì cứ sợ mất, nhất là tiền bạc, nên chẳng thế có được 1 cơ hội nào. Mọi cơ hội đều bị họ phá hỏng vì chút tham vặt vãnh, góc nhìn nhỏ hẹp, cái tôi lại to đùng.

Người tầm cỡ họ luôn nói với nhau là "Đừng bao giờ đầu tư vào người nghĩ nhiều về chi phí, về tiền bạc". Vì họ không chịu mất tiền, thì mãi mãi chẳng bao giờ có thể làm nên cơ nghiệp lớn. Nghĩ về được/mất nhiều thì đầu óc kẻ đó vô cùng bé mọn, không tin người. Nghĩ về được/mất thì sẽ không có thời gian nghĩ ra ý tưởng và triển khai để có thành tựu được. Ai lăn tăn về chi phí, thì không nên kết giao nữa. Kêu đi, họ sẽ do dự vì sợ mất tiền.

Hôm nay, chúng ta sẽ nghe về 1 câu chuyện về cơ hội trong sách sử xưa.

Ngày xưa, có một anh thanh niên trẻ (lúc đó mới 15 tuổi) tên là Vương Bột, soái ca ngời ngời, thông tuệ, ăn nói xuất sắc, đầu óc thông minh, hiểu được những điều phức tạp, có năng lực và nếu có cơ hội, sẽ cống hiến tốt cho đời. Thế nhưng xuất thân từ dân thường, anh đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa có dịp thi thố tài năng.

Thế rồi 1 bữa nọ, chàng nghe tin là ở Đằng Vương Các có 1 buổi thi làm thơ, từ chỗ chàng đến chỗ đó tới mấy trăm dặm, trong khi chỉ có 2-3 ngày nữa tới bữa thi. Chàng nghĩ thôi, lại vuột mất 1 cơ hội, bỗng dưng có 1 ông già xuất hiện, nói cứ chuẩn bị sửa soạn hành lý và lên thuyền đi, nếu muốn thì "cả vũ trụ sẽ giúp sức" nhưng phải sẵn sàng lên đường đón nhận cơ hội. Chàng thoạt không tin nhưng nghĩ lại, nếu không tin thì thành người tầm thường mất. Cứ tin và làm theo đi, bất quá thì tới trễ hoặc quay về thôi. Thế là chàng lên thuyền, ai dè lúc đó có ngọn gió Trùng Cửu nổi lên (ngày 9/9 âm lịch), gió mạnh thổi thuyền đi với tốc độ tàu cao tốc bây giờ. Thế là chàng đến được Đằng Vương Các để thi. Người sau dùng câu "Thời lai phong tống Đằng Vương Các" để nói về cơ hội cho người trẻ, "thời lai" là đến thời, "phong tống" là gió hộ tống đi...ý nói sẽ có người giúp.

2. Thời Đường, tức khoảng thế kỷ thứ 7 đến thứ 10, là thời kỳ cực thịnh của phong kiến Trung Hoa. Một xã hội thịnh vượng, người ta ăn no mặc ấm sung túc mới nghĩ chuyện thơ văn múa hát. Thơ trong thời kỳ này thành một trường phái riêng, gọi là Đường thi (thi là thơ, tiếng Hán Việt). Chúng ta có thể biết nhiều nhà thơ lớn trong giai đoạn này như Lý Bạch, Bạch Cư Dị, Thôi Hiệu, Đỗ Phủ....Thời Sơ Đường tức thời kỳ đầu, có tứ kiệt tức bốn nhà thơ nổi danh thiên hạ, trong đó có Vương Bột, gọi là thần thi, vì viết thơ như thần, hay không bút mực nào tả xiết. Thiên hạ vô cùng yêu mến Vương Bột, vì nét nho nhã thanh tao của con người ông. Vương Bột tài hoa nhưng mệnh yểu, chết lúc 26 tuổi ở ....Việt Nam, khi Vương Bột sang thăm cha ở châu Hoan, tức Nghệ An ngày nay, bị bão số 7 ập đến (do cơ quan khí tượng thuỷ văn dự báo sai) nên ông bị đắm tàu chết, người dân địa phương đã vớt xác ông lên lập miếu thờ nay còn ở huyện Nghi Lộc (thời Đường, một số tỉnh ven biển Bắc Bộ nước ta thuộc quận Giao Chỉ, Bắc thuộc, mãi đến khi nhà Đường kết thúc năm 907, 31 năm sau đó, tức năm 938, Ngô Quyền mới xác lập lại chủ quyền của nước ta). Thế mới biết, người tử tế đàng hoàng thì ở đâu cũng được yêu mến. Nếu chúng ta tìm được miếu thờ của họ Vương và trùng tu, chắc chắn sẽ là một điểm tham quan vô cùng ưa thích của người phương Đông. Không thần tiên như Lý Bạch, không đời như Đỗ Phủ, thơ Vương Bột mang một nét riêng, thi trung hữu hoạ, tức trong thơ có tranh vẽ, đẹp đến nao lòng người.

Trở lại Đằng Vương Các, đây là một trong tứ lầu của thi ca, 3 lầu kia là Hoàng Hạc Lâu, Nhạc Dương Lâu và Bồng Lai Các, các bạn nên đi thăm thú và đề thơ (viết thơ) khi đến các thắng cảnh này nhé. Lâu là lầu, còn các là gác, giống như Khuê Văn Các ở Văn Miếu. Lúc đó, một ông quan họ Diêm mở tiệc chiêu đãi tao nhân mặc khách nhân dịp tết Trùng Cửu, tức ngày 9 tháng 9 âm lịch, có mời mọi tài năng cả nước hội tụ.

Hôm đó, ở Đằng Vương Các, họ Diêm vừa nhìn thấy thiếu niên mặt trắng họ Vương thì bĩu môi cả thước, tỏ ý khinh bỉ lắm. Con rể của họ Diêm là một người vô cùng nổi tiếng, mới ra đề "Đằng Vương Các Tự" rồi mời quan khách múa bút. Ai cũng biết ý của họ Diêm là khoe con rể hay chữ, nên không ai dám, trừ Vương Bột, do không biết "ai là ai" nên sáng tác ngay. Mấy câu đầu, mọi người đều cười chế nhạo vì không có gì xuất sắc. Nhưng đến 2 câu cuối, ai nấy nghe xong đều ... thất sắc.

"Lạc hà dữ cô vụ tề phi

Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc"

"Lạc hà" là ráng chiều buông xuống, "cô vụ tề phi" là một con ngỗng trời cô đơn đang bay trên đường thiên di vào mùa thu để tránh mùa đông giá rét (ngỗng trời thường bay thành đàn, nhưng lẻ loi 1 con thì khá lạ, "thu thuỷ" là sông nước mùa thu, "trường thiên" là trời rộng mênh mông, "dữ, cộng" nghĩa là cùng với, chữ "and" trong tiếng Anh), "nhất sắc" là 1 màu.

Chỉ với 2 câu này, thiên nhiên tươi đẹp của cả vùng Nam Xương được nổi bật lên như một bức tranh. Cả hội ngỡ ngàng, nâng ly chúc tụng.

Bỗng dưng xảy ra 1 chuyện vô cùng kỳ lạ như báo trước được tương lai của chàng.

(Các bạn đón đọc ở kỳ sau. Còn bây giờ, các bạn chuẩn bị sẵn sàng đi, sẽ có "phong tống" các bạn đến Đằng Vương Các nào đó mà các bạn ấp ủ, mơ ước. Nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng nhé, hiến máu, học ngoại ngữ lấy chứng chỉ IELTS 6.5, tập thể lực để cao to khoẻ mạnh, đọc sách để gương mặt sáng, hào sảng phóng khoáng tư duy để người ta thấy thích kết giao, đừng sợ mất tiền để mua trải nghiệm, mua cơ hội đi đây đi đó, cơ hội gặp gỡ người nọ người kia. Nghĩ khôn vặt (kiểu đọc miễn phí trên mạng, cứ miễn phí thì lao đến, bỏ 1 đồng ra là cấu véo người ta cho lại tiền) hoặc livestream xem thay vì tận mắt chứng kiến, thì có hết cuộc đời này, cũng là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.

#shopxanh #kinhdoanhonline #congdongkinhdoanh